Tình thân tôi có với chị Bích Hoa, hay đúng ra giữa gia đình Ba Má và các anh em tôi với gia đình ông bà Trương Khôi (thân phụ chị), cũng dài hơn nửa thế kỷ!
Ba Má tôi khi dọn về Miền Trung truyền giáo từ cuối năm 1953, và trong 7 năm hầu việc Chúa tại Miền Trung, họ đã mở mang và tổ chức các hội thánh trong các vùng lân cận thành phố Đà Nẵng là Quảng Huế và Đức Mỹ. Gia đình ông bà Trương Khôi là trong những gia đình tín hữu rất thân tình và rất sốt sắng ủng hộ và giúp đỡ công việc Chứa trong những năm Ba Má tôi ở Miền Trung.
Chị Bích Hoa bằng khoảng tuổi các anh lớn của tôi. Họ đều ở trong lứa tuổi 15, 16 những năm cuối thập niên 1950. Theo trí nhớ của tôi thì chị đã là trưởng ban thanh niên thiếu nữ của nhà thờ Quảng Huế. Những dịp giáng sinh Ba tôi giúp thanh niên các nơi tập dượt cho chương trình Mừng Chúa Giáng Sinh. Là mục sư quản nhiệm cả vùng Miền Trung, ba tôi đã soạn những vở kịch, viết những bài thơ và tập hát cho ca đoàn các hội thánh. Anh David của tôi, khi nhắc về những thanh niên lớn hơn anh vài tuổi của các hội thánh Miền Trung, anh thường nhắc lại với
một lòng thương mến và cảm phục, “Chị Bích Hoa giúp điều khiển thanh niên thiếu nữ của nhà thờ Quảng Huế, chị giỏi lắm, mỗi năm chị luyện tập họ múa hát làm kịch cho chương trình nô-ên.”
Kỷ niệm, có lẽ tôi nhớ về chị Bích Hoa đầu tiên, là những ngày Trại Hè Toàn Quốc ở Non Nước. Chị là trưởng phái đoàn thanh niên hội thánh Quảng Huế, và chị rất thương và chìu chuộng tôi (vì lúc ấy tôi chỉ mới có 5 tuổi!). Và kỷ niệm kế tiếp có chị là khi Ba tôi vào Quảng Huế giảng bố đạo, và các chị em chúng tôi đi theo Ba. Chị Bích Hoa dẫn cả đoàn trẻ con “thành phố” năm, sáu đứa đi ra xem ruộng đồng miền quê. Lần đầu tiên nhìn thấy con trâu to lớn tôi đã hoảng sợ, chạy trên con đường đê; khổ thay, có một người nông dân vùng quê, lần đầu đi xe đạp trên con đê, không tránh kịp đã tông vào tôi và tôi bi xe đạp cán gãy chân. Kỷ niệm ấu thơ, vui có buồn có, làm tôi nhớ hoài gương mặt chị Bích Hoa. Chị rất đẹp. Có lẽ vì vậy mà trong trí nhớ của một đứa trẻ thơ, khi nghe người ta hát lời bài ca, “Buồn viết nên bài ca, vì nhớ thương đời hoa, dịu dàng khoe sắc màu, mặn mà . . .” tôi cứ tưởng là lời ca người ta viết tặng chị Hoa.
Fast-forward 50 năm sau. Chị Bích Hoa cư ngụ tại San Jose, California. Mỗi lần ghé thăm hội thánh Milpitas, tôi lại có dịp thăm hỏi hàn huyên với chị. Tình chị em từ thửa thiếu thời, vẫn không phai màu, vẫn thân tình như thửa nào. Ngày tôi ra mắt sách văn phẩm của tôi, lúc ấy chị vẫn còn mạnh khỏe và còn hoạt động đắc lực trong các hội đoàn và cộng đồng Người Việt tại San Jose, chị đã giúp giới thiệu cho tôi có được những buổi nói chuyện và phỏng vấn sách mình trên đài phát thanh. Năm 2012, khi chị hay tin chúng tôi muốn tổ chức một nhóm tín hữu Cơ Đốc đi một cuộc hành trình sang Israel để viếng thăm những vùng đất đã mang dấu bước chân Đức Chúa Jesus, chị là người đầu tiên đã gọi tôi hàng tuần nói rằng chị muốn được tham gia trong chuyến du hành ấy. Rất tiếc là sức khoẻ chị có lúc không được ổn định, nên chị không cùng đi với chúng tôi trong chuyến đi ấy. Lòng tha thiết chị muốn được đi Israel cũng nói lên tâm lòng chị yêu mến Chúa biết là bao, và bày tỏ một con người yêu thích học Kinh Thánh. Chị muốn được chính mắt mình chứng kiến những nơi mà các câu chuyện Kinh Thánh mình học cả đời, đã xảy ra; hay được viếng thăm từng con đường, từng bờ biển Chúa đã làm phép lạ, và những núi đồi Chúa đã từng giảng dạy muôn ngàn người.
Trong cuộc đời chúng ta, có những người bạn, người thân mà họ đã dự phần trong kỷ niệm của mình, nhất là những kỷ niệm thời thơ ấu. Những người thân thương ấy, dường như họ cũng đã chiếm ngự một góc nhỏ, một tí gì của trái tim chúng ta. Chị Bích Hoa, với tôi, chị đã là một trong những người ấy. Nghĩ đến chị, lòng tôi không khỏi nghĩ đến một câu, tuy là sáo ngữ người ta thường nói, nhưng thâm trầm làm sao, “thương hoài ngàn năm”.
“Thương hoài ngàn năm, chị Bích Hoa ơi; và em cũng muốn một lần gởi lời tiễn iệt cho chị,
‘Ngủ an trong Chúa nghe chị Hoa.’”
Ngọc-Liên, 18 tháng Giêng 2015
Post a Comment