Vị đạo sĩ kia kể rằng, ngày nọ ông từ trên núi cao đầy băng tuyết đi xuống với một người Tây Tạng. Dọc đường ông gặp một người ngã quỵ trên băng tuyết, ông nói với người Tây Tạng đồng hành:
- Chúng ta mau lại kia giúp đỡ người gặp nạn đó!
Nhưng người Tây Tạng trả lời:
- Không ai bắt buộc chúng ta phải giúp đỡ người khác, khi mà chính mạng sống của chúng ta đang bị giá lạnh đe doạ.
Vị đạo sĩ nói:
- Dù chúng ta có phải chết vì lạnh đi nữa, thì chúng ta chết vì giúp người khác, đó là điều vẫn tốt đẹp hơn. Nói rồi vị đạo sĩ chạy lại vác người gặp nạn lên vai và khệ nệ xuống núi. Đi được một quãng xa, vị đạo sĩ thấy người bạn đồng hành người Tây Tạng đang nằm dài trên tuyết, bất động. Thì ra, anh ta mệt quá ngồi nghỉ và bị lạnh cóng lúc nào không biết, còn vị đạo sĩ vì phải hết sức vác người bị nạn, nên cơ thể nóng thêm, và do đó được thoát chết vì lạnh.